Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Ảo Tưởng Hôn Nhân


Phan_22

Vì vậy lúc Tưởng Đại Bình gọi điện đến oán thán, cô chỉ có thể nghe chứ ngại chẳng giám nói: “Chuyện này liên quan quái gì đến tôi”.

Thoát khỏi cái danh phận bạn gái, Thẩm Anh Nam đứng từ xa nhìn Tưởng Đại Bình, càng nhìn càng thấy thực ra anh ta là một người đàn ông đáng thương.

Không sai, Thẩm Anh Nam đã nảy sinh sự thương xót đối với Tưởng Đại Bình. Thế nên Thẩm Anh Nam đã âm thầm đến cửa hàng lẩu tìm Mao Nhị mấy lần, ban đầu là nói chuyện tử tế, sau không nén được cũng xảy ra cãi cọ.

Thẩm Anh Nam là người không có tư cách gì cãi nhau với Mao Nhị, cho dù Mao Nhị đã hại cô mất đi 150 nghìn tệ, cô cũng chẳng có tư cách gây lộn với anh ta.

Thế là sau mấy lần nói chuyện, Mao Nhị đã đi đến kết luận rằng “hai vợ chồng Tưởng Đại Bình” bắt tay nhau bắt nạt anh ta.

Mao Nhị gào lên như vậy, Thẩm Anh Nam còn chưa phản ứng gì thì Tưởng Đại Bình đã vội vàng đính chính:

- Chúng tôi không phải là hai vợ chồng, anh nói lăng nhăng gì vậy?

Mao Nhị chẳng buồn để tâm đến chuyện đó, anh ta chỉ biết Thẩm Anh Nam từng là bà chủ của cửa hàng này, anh ta chỉ biết Thẩm Anh Nam và Tưởng Đại Bình đã từng ngủ với nhau.

Hôm nay Tưởng Đại Bình tiễn Thẩm Anh Nam ra ngoài, nói:

- Sau này em đừng đến đây thì hơn, nếu để Tề Cường biết sẽ không có lợi cho em đâu! Vốn dĩ là chuyện của anh, giờ lại kéo cả em vào, chỉ khiến em càng khinh thường anh.

Có lẽ Tưởng Đại Bình muốn nói lịch sự hơn một chút nhưng trình độ của anh ta chỉ đến thế. Nhưng anh ta thực sự nghĩ như vậy.

Trong lòng Thẩm Anh Nam cảm thấy rất khó chịu.

Cô không còn đến cửa hàng lẩu của Tưởng Đại Bình nữa. Có lẽ không có sự giúp đỡ của cô, Tưởng Đại Bình vẫn có thể xử lí tốt mọi việc. Trước đây sở dĩ cô khinh thường anh ta là bởi vì cô không tin tưởng vào anh ta.

* * *

Sau khi ăn mất một “viên kẹo” của Trịnh Tuyết Thành xong, Trịnh Tuyết Thành liền gọi điện cho Giang Yến Ni nhưng cô không nghe máy.

Đến cuộc thứ hai thì Giang Yến Ni không nén nổi nữa, cô nghĩ nên nói một tiếng cảm ơn mặc dù cô vẫn còn nhớ cái vẻ mặt của anh ta lúc lao đến bóp cổ mình, còn nhớ vẻ mặt thích thú khi sỉ nhục cô ở nhà hàng Ma Cao và cả cái vẻ lạnh nhạt khi cô đi lướt qua anh ta nữa.

Tất cả những vẻ mặt của Trịnh Tuyết Thành như đan thành một tấm lưới quấn chặt lấy cô, khiến cô không sao cử động được.

Cô không nói ra được hai từ ấy, bởi vì Trịnh Tuyết Thành không để cho cô kịp nói, anh ta vội vàng nói:

- Anh nhớ em! Anh tưởng rằng anh có thể né tránh em như né tránh những người đàn bà khác, thế nhưng anh phát hiện ra là anh không thể quên được em!

Trịnh Tuyết Thành nói:

- Anh nghĩ thông rồi, anh sẽ không trốn nữa, em có muốn kết hôn không? Anh cũng muốn kết hôn. Chúng ta ngay lập tức kết hôn, có được không?

Trịnh Tuyết Thành bị điên sao? Anh ta tưởng rằng cô là một cây cải thảo bán ở chợ đêm, cần hạ giá để bán gấp hay sao? Anh ta nói kết hôn là kết hôn sao?

Nhưng cảnh tượng này sao mà quen thuộc thế? Trước đây, vụ “Tiền Lệ”, anh ta cũng tỏ vẻ đáng thương như vậy. Chỉ có điều, lần này mồi nhử không giống lần trước mà thôi.

Anh ta dùng chiêu “độc” nhất là cầu hôn với Giang Yến Ni, anh ta dám cầu hôn với Giang Yến Ni!

Thực ra thì Giang Yến Ni chính là một cây cải thảo ở chợ đêm, sắp sửa thối nát rồi. Sự thật này cô đâu muốn thừa nhận, người khác xuất phát từ phép lịch sự nên cũng không dám khẳng định, thế nhưng Giang Yến Ni có cần phải “xử lí” mình gấp không? Ông ơi ông có mua không? Mua tôi về để luộc hay xào thế?

Giang Yến Ni buồn bã cúp điện thoại. Cô cảm thấy Trịnh Tuyết Thành thật tàn độc, tại sao anh ta có thể dùng chuyện kết hôn để trêu ghẹo cô?

Vừa cúp điện thoại là Chu Tiểu Hổ lại đến. Giang Yến Ni thản nhiên mở cửa cho anh ta. Chu Tiểu Hổ thử ôm cô để thăm dò, không hề thấy cô có hành động phản kháng gì, thế là Chu Tiểu Hổ liền bạo gan cho tay, chân, mồm miệng hoạt động. Giang Yến Ni giống như một cây trúc bị Chu Tiểu Hổ lần lượt bóc từng lớp vỏ. Cuối cùng, khi Chu Tiểu Hổ cưỡi lên người cô, Giang Yến Ni đột nhiên bật cười sằng sặc như một người điên.

Thực sự rất buồn cười, bởi vì từ trên khuôn mặt trẻ trung của Chu Tiểu Hổ, Giang Yến Ni có nhìn thế nào cũng vẫn thấy đây là khuôn mặt của Trịnh Tuyết Thành.

Thực ra Giang Yến Ni rất muốn khóc, bởi vì cô cảm thấy trong trận đánh này, Trịnh Tuyết Thành vẫn là người chiến thắng.

* * *

Phùng Hán Trân cứ như âm hồn không tan. Cô ta đã tấn công Giang Yến Ni, lần này thì không phải nước sạch cũng chẳng phải axit. Cô ta chẳng cần sử dụng bất kì dụng cụ gì mà dùng luôn nắm đấm và những cú đá khiến cho Giang Yến Ni phải mất mặt ở trên đường.

Đều tại Chu Tiểu Hổ, anh ta nói tặng cho Giang Yến Ni một cái áo, dưới 1.000 tệ và do cô thoải mái lựa chọn.

Thế là Giang Yến Ni liền đi, tiền của Chu Tiểu Hổ, không lấy cũng phí. Cô phải thừa nhận rằng, có thể chà đạp tình yêu của Cho Tiểu Hổ dưới gót giày của mình là một niềm vui đối với cô.

Tuy nhiên đúng ở công khu chung cư mà Giang Yến Ni ở, Phùng Hán Trân bỗng từ trên trời rơi xuống. Cô ta đã nhìn thấy Chu Tiểu Hổ nhưng lại đi vòng qua anh ta. Giang Yến Ni đi sau Chu Tiểu Hổ, nhận ngay một cuộc tập kích của Phùng Hán Trân.

Một cảnh tượng vô cùng tồi tệ, Phùng Hán Trân và Giang Yến Ni ẩu đả dữ dội, Giang Yến Ni bị nắm tóc, một bên mặt bị đánh nhanh chóng sưng vù lên.

Giang Yến Ni chẳng phải là đối thủ của Phùng Hán Trân, xét về dáng người, sức lực hay là quyết tâm chiến thắng đều không bằng.

Chu Tiểu Hổ kêu ầm lên, kéo tóc của Phùng Hán Trân giật ra sau, vội vàng kêu cô ta ngừng tay. Phùng Hán Trân giống như một đấu sĩ coi thường cái chết, nhất quyết không chịu dừng tay. Chu Tiểu Hổ giật gần như muốn đứt cả mảng tóc của Phùng Hán Trân mà cô ta vẫn đánh tới tấp vào người Giang Yến Ni.

Giang Yến Ni thật sự thê thảm. Điều quan trọng là trận chiến ba người này đã bị người ở xung quanh đây nhìn thấy. Năm phút, rồi mười phút, Giang Yến Ni chẳng nhận biết được không gian với thời gian nữa, cô chỉ cảm thấy nơi mình đang ở không phải là nhân gian.

Chương 35

Là Trịnh Tuyết Thành đã cứu cô. Lúc trước cô bị nằm dưới mông của Phùng Hán Trân, chỗ nào đó trên mặt cô bị rách da, nửa bên đầu như tê dại, chỉ nghe thấy hai tiếng bốp bốp đã thấy Phùng Hán Trân bị ngã ra khỏi người cô.

Ai bảo đàn ông không thể đánh đàn bà? Trịnh Tuyết Thành đã lao đến, giáng cho Phùng Hán Trân hai cú đánh nảy lửa khiến cho “nữ đấu sĩ” ấy bay sang một bên. Lúc ấy Chu Tiểu Hổ đang làm cái gi? Anh ta đang nắm lấy tóc của Phùng Hán Trân, nhưng chỉ biết nắm lấy tóc của cô ta, lâu tới mức đủ để nhổ từng cọng lông trên người Phùng Hán Trân mà vẫn không thể kéo cô ta ra khỏi Giang Yến Ni.

Đợi đến khi Giang Yến Ni hồi phục lại ý thức thì cô đã ngồi ở trong xe của Trịnh Tuyết Thành rồi. Giang Yến Ni thật sự mất mặt, mất mặt chết đi được.

Mà dường như cô sắp chết thật, một bên mắt của cô nhìn mờ mờ, một bên mắt còn lại có thể nhìn rõ người đàn ông ngồi bên cạnh cô là ai.

Trịnh Tuyết Thành vừa khởi động xe vừa nhanh chóng và quả quyết nói:

- Đến bệnh viện chụp phim xem não bộ có bị chấn động không, các cơ quan bên trong có bị tổn thương gì không. Phải lấy giấy chứng nhận của bác sĩ, anh phải cho con đàn bà ấy tán gia bại sản vì bồi thường.

Trịnh Tuyết Thành lúc này hoàn toàn có chung một kẻ địch với Giang Yến Ni, mà cơn phẫn nộ của anh dường như là thật. Giang Yến Ni chỉ lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mặt bằng một con mắt còn có thể nhìn rõ. Trịnh Tuyết Thành không bao giờ biết rằng Giang Yến Ni lúc này thà không phải nhìn thấy anh ta còn hơn.

Anh ta không phải là đấng cứu thế của cuộc đời cô, thật sự không phải. Nếu như ông trời có thương xót thì đã không để cô phải chạm mặt anh ta trong tình trạng thê thảm thế này.

Giang Yến Ni bật khóc, vì phẫn uất, vì tủi hổ, nước mắt cứ trào ra như vỡ đê.

* * *

Tưởng Đại Bình không thể giải quyết mọi chuyện êm đẹp với Mao Nhị như mong muốn của Thẩm Anh Nam. Anh ta đã lần nữa chứng minh cho người đời thấy rằng, thật thà không phải là ưu điểm mà là một vết thương chết người.

Bởi vì anh ta đã bị Mao Nhị quét ra khỏi cửa.

Hai tháng sau khi cãi nhau với Tưởng Đại Bình, cuối cùng Mao Nhị bực bội không chịu được nữa. Thế là anh ta đã dùng một chiêu cực kì lỗ mãng và cũng cực kì đơn giản, đó là thuê một đám người ngày ngày đến ăn không ở cửa hàng. Mao Nhị ngày ngày khoanh tay, vẻ mặt lạnh tanh đầy đắc chí nhìn Tưởng Đại Bình vắt óc nghĩ cách đi đòi nợ đám người ấy.

Đương nhiên Tưởng Đại Bình chẳng thể đòi được tiền, lại còn gặp rắc rối lớn bởi vì ngày nào đám người ấy cũng vớt được gián ở trong nồi, thậm chí có hôm còn “vớt được” cả chuột chết khiến cho khách đến ăn đã hoảng hồn bỏ chạy.

Tưởng Đại Bình đã hiểu ra rồi, Mao Nhị là loại người vô lại, không phải hạng có thể dây vào được. Cái cửa hàng này Mao Nhị đã quyết dành lấy cho bằng được. Tưởng Đại Bình thực sự không thể chịu được nữa, anh ta đưa ra kiến nghị cho xây lại bức tường vốn đã đập đổ, phân đôi cửa hàng lẩu, Tưởng Đại Bình vẫn kinh doanh tám bàn của mình như trước đây.

Mao Nhị chỉ nói hai từ: Không được.

Mao Nhị nói:

- Tôi bỏ ra 160 nghìn để mua lại cổ phần ở đây không phải là để kinh doanh có một nửa.

Mao Nhị còn nói:

- Nếu như hợp tác không vui vẻ, hay là tôi sẽ mua lại cổ phần của anh, mọi người ai đi đường nấy.

Kì lạ lắm phải không? Tưởng Đại Bình có nằm mơ cũng không tưởng tưởng tượng được rằng, cái cửa hàng mình sống dựa vào bao nhiêu năm nay lại bị rơi vào miệng sói, khiến cho bản thân mình chẳng còn chỗ đứng nơi này.

Không chịu cũng không được, bởi vì đám người ấy ngày nào cũng gây chuyện, việc làm ăn của cửa hàng ngày càng kém đi. Điều quan trọng là Mao Nhị bắt đầu cho nhân viên nghỉ việc. Tất cả những người làm thuê trung thành của Tưởng Đại Bình không biết phạm phải lỗi gì đều bị cho nghỉ việc hết. Hơn nữa Mao Nhị toàn cho họ nghỉ việc lúc Tưởng Đại Bình không có mặt, đến khi Tưởng Đại Bình phát hiện ra thì đã muộn.

Lúc Thẩm Anh Nam hay tin này thì Tưởng Đại Bình đã đồng ý đề nghị của Mao Nhị, nhượng lại tám bàn lẩu cho Mao Nhị với giá 100 nghìn, không thêm một xi. Nếu như không đồng ý, đám người ấy sẽ tiếp tục phá phách.

Thẩm Anh Nam gào lên với Tưởng Đại Bình trong điện thoại:

- Anh cứ lì ra như hắn đi, có chết cũng không được đồng ý! Hắn ta muốn thu mua cổ phần của anh thế anh không biết thu mua cổ phần của hắn à? Chẳng phải hắn bỏ ra 160 nghìn tệ để mua cổ phần của ta sao, giờ ta trả lại hắn ta 160 nghìn tệ, bảo hắn cầm tiền rồi biến!

Tưởng Đại Bình thở dài:

- Anh lấy đâu ra 160 nghìn chứ?

Thẩm Anh Nam nghiến răng, kiên quyết nói:

- Em có, em cho anh vay!

* * *

Thực ra Thẩm Anh Nam chẳng có số tiền ấy.

Tề Cường đã lấy hết toàn bộ tài khoản tiết kiệm của cô, trước đó nói là khi nào công ty vượt qua cơn khủng hoảng sẽ trả lại cho cô, thể nhưng về sau, mặc dù công ty làm ăn khá phát đạt nhưng chẳng thấy Tề Cường nhắc gì đến chuyện trả tiền.

Thẩm Anh Nam đã âm thầm nghĩ đến chuyện này rất nhiều lần. Bài học trước đây vẫn còn trước mắt. Sống chung là một chuyện còn tự dưng bị lột sạch tài sản lại là một chuyện khác. Vẫn không cam tâm, càng không thể yên tâm.

Tưởng Đại Bình không thể mất cửa hàng lẩu. Nếu như không quen với Thẩm Anh Nam thì anh ta hoàn toàn có thể yên ổn kinh doanh với tám cái bàn lẩu của mình, yên ổn tìm kiếm một người phụ nữ, không hề có bất ổn nào xảy ra với anh ta.

Đòi tiền từ chỗ Tề Cường sau đó cho Tưởng Đại Bình vay. Thẩm Anh Nam đưa ra quyết định này mà chẳng hề do dự. Thật là điên rồ, Tề Cường và Tưởng Đại Bình, một người là chồng, một người là người ngoài chẳng hề liên quan, thế mà tại sao cô lại cảm thấy để tiền trong tay người lạ còn an toàn hơn?

Có lẽ không chỉ có mình cô điên, cả thế giới này đều điên rồi. Vợ chẳng ra vợ, chồng chẳng ra chồng, người tình chẳng ra người tình, bạn bè chẳng ra bạn bè.

Nhắc đến chuyện “tiền” với Tề Cường dường như chẳng phải vấn đề khó khăn, bởi vì đã thực hành đến mấy lần, lần nào Tề Cường cũng nghiến răng tuân theo.

Nhưng lần này thì hết linh rồi. Bởi vì Thẩm Anh Nam hiện giờ đã phục hồi hôn nhân với Tề Cường. Cô với Tề Cường giờ giống như hai con châu chấu trên cùng một chiếc thuyền, trong tay cô chẳng còn con át chủ bài.

Hơn nữa Tề Cường cho rằng, đàn bà không cần cầm nhiều tiền như vậy, đàn bà càng nhiều tiền càng lắm chuyện.

Hôm nay, Thẩm Anh Nam và Tề Cường xảy ra một cuộc cãi vã nảy lửa đầu tiên sau khi quay lại ở chung với nhau. Tấm màn dịu dàng và tình cảm lúc trước đã bị xé toạc, hai người đã đặt chân lên quỹ đạo bình thường của cac cặp vợ chồng, gân cổ gào lên với đối phương.

Thẩm Anh Nam nói:

- Mau trả tiền của tôi cho tôi!

Tề Cường nói:

- Cái gì mà tiền của tôi? Cô đừng có mà làm ầm lên một cách vô lí như thế!

Thẩm Anh Nam đáp:

- Tôi làm ầm lên vô lí ư? Đó là tiền của tôi mà!

Tề Cường nói:

- Đấy là vô lí đấy! Tôi với cô quay lại sống với nhau không phải là để tiếp tục cãi vã!

Cãi nhau cũng là một hình thức bình thường.

Kết quả là, Thẩm Anh Nam không đòi lại được tiền của mình, Tề Cường là người tuyên bố đình chiến trước, bởi vì anh ta muốn đi ngủ.

Có thể là vì thấy mình hơi có lỗi nên đợi Thẩm Anh Nam vừa leo lên giường là Tề Cường liền lao đến ôm chầm lấy cô như để bù đắp. Thẩm Anh Nam cứ đờ ra như một khúc gỗ, không phản đối cũng chẳng có hứng thú. Tề Cường tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, thế nhưng có lẽ là vì quá kích động trước trận cãi vã lúc nãy nên lúc này “thằng nhỏ” của Tề Cường chỉ muốn nghỉ ngơi, hì hụi suốt cả buổi mà vẫn không được, Tề Cường đành hậm hực quay người lại, ngán ngẩm nói:

- Thôi đi ngủ!

Trong bóng tối, Thẩm Anh Nam sung sướng cười thầm. Cô phải cắn chặt môi, cố gắng kiểm soát những cơ trên mặt, nhìn cười thật là khổ sở.

* * *

Thẩm Anh Nam vô cùng ái ngại với Tưởng Đại Bình, thế nhưng Tưởng Đại Bình lại tỏ vẻ thản nhiên. Có lẽ anh ta chẳng ôm hy vọng với lời hứa của Thẩm Anh Nam.

Trong con mắt của Tưởng Đại Bình, Thẩm Anh Nam hiện giờ không còn là Thẩm Anh Nam trước đây. Hiện giờ Thẩm Anh Nam đã là vợ người ta, trong lòng đầy mâu thuẫn, lúc thì dở hơi, lúc lại dịu dàng, có khi lại dữ dội, mỗi ngày một trạng thái khác nhau.

Vì vậy chuyển của mình vẫn phải tự mình giải quyết, mà cách giải quyết chính là cầm 100 nghìn tệ từ chỗ tên lưu manh Mao Nhị rồi biến, chứ Tưởng Đại Bình sao có thể dây với hạng người như vậy.

Hôm nay Thẩm Anh Nam và Tưởng Đại Bình gặp nhau, bởi vì Tưởng Đại Bình nói phải mời cô ăn cơm. Kể từ lúc quen biết cho đến nay, đây là lần đầu tiên Tưởng Đại Bình mời Thẩm Anh Nam ăn cơm ở bên ngoài.

Sau khi Tưởng Đại Bình gọi một nồi canh cá nấu chua, lại gọi thêm một đĩa thịt xào, Thẩm Anh Nam liền giữ tay anh ta lại, không cho anh ta gọi thêm nữa. Thế nhưng Tưởng Đại Bình không nghe, anh ta cố chấp gọi đầy một bàn thức ăn, cứ như thể đang tức tối với ai đó vậy.

Thực ra không khí bữa cơm cũng khá hiền hòa. Thẩm Anh Nam như một người phụ nữ khó tính, chẳng chịu động đũa vào món gì. Thẩm Anh Nam hoài nghi về giá cả và lượng thức ăn ở đây. Tưởng Đại Bình cũng hùa theo, nói:

- Đúng đấy, đúng là cắt cổ!

Trong bữa ăn hai người có nói đến vấn đề đi hay ở của Tưởng Đại Bình. Tưởng Đại Bình có thể đi đâu được nữa, “rễ” của anh đã cắm sâu ở mảnh đất này, thế nên đành tìm một cửa hàng khác để làm ăn thôi. Còn về chuyện liệu có thể tìm được bến đỗ hay không thì chẳng ai có thể nói trước được.

Thẩm Anh Nam cúi đầu ngại ngùng, mỗi câu nói của anh ta chẳng khác gì một lời lên án cô.

Ba chữ “em xin lỗi” mặc dù rất nhẹ nhàng nhưng Thẩm Anh Nam không sao nói ra miệng được. Câu cô nói ra miệng lại là:

- Thực ra con người anh nhược điểm chính là quá tốt bụng!

Nếu như Tưởng Đại Bình không tốt như vậy, cho dù có xấu xa đi một chút, ví dụ như ngày hôm ấy Tưởng Đại Bình không âm thầm bỏ đi mà kéo Thẩm Anh Nam từ trên xe của Tề Cường xuống, lạnh lùng tuyên bố chủ quyền, vậy thì vận mệnh của anh ta đã khác.

Cái kết cục nào tốt đẹp hơn? Chỉ có trời mới biết!

* * *

Giang Yến Ni chỉ bị thương ngoài da, mặt dù trông bộ dạng của cô thật sự rất thê thảm.

Chỉ có điều vẫn cần phải ở lại bệnh viện theo dõi, thậm chí còn phải tiêm một mũi chống viêm. Lúc Giang Yến Ni tiêm, Trịnh Tuyết Thành cứ đi đi lại lại như con lắc trong đồng hồ treo tường, miệng lẩm bẩm phải kiện Phùng Hán Trân ra tòa.

Anh ta chẳng hỏi người đàn bà ấy là ai, cũng chẳng hỏi Giang Yến Ni vì sao mà bị đánh.

Trịnh Tuyết Thành thật là thông minh, anh ta hiểu rõ hơn ai hết trong tình hình hiện giờ, cái gì nên hỏi và cái gì không nên hỏi.

Thực ra Giang Yến Ni đã có sự chuẩn bị sẵn sàng, một khi Trịnh Tuyết Thành mở miệng hỏi, cô sẽ phóng hỏa vào “khối thuốc nổ” đã chuẩn bị sẵn.

- Tôi cướp người đàn ông của kẻ khác!

- Tôi đã lên giường với anh ta!

Trên thực tế, “khối thuốc nổ” ấy không đánh đổ được Trịnh Tuyết Thành. Bản thân Giang Yến Ni cam tâm tình nguyện sa đọa, thế thì có liên quan gì đến người khác? Sự ngu xuẩn của đàn bà chính là đây, họ mang tất cả những thứ mà họ tóm được ra làm vũ khí: lấy trinh tiết làm vũ khí, lấy sự phóng đãng làm vũ khí… Cuối cùng người bị thương chính là bản thân họ.

Thế nhưng Trịnh Tuyết Thành không hề hỏi, chỉ mãi nghĩ cách giúp cô. Giang Yến Ni thật chẳng biết phải làm thế nào. Khó khăn lắm mới mở miệng nói ra lời:

- Tôi không sao rồi, anh về đi!

Trịnh Tuyết Thành dừng bước, ngồi xuống bên giường và nói:

- Có gì cần giúp đỡ em cứ nói với anh!

Anh ta ngập ngừng rồi nói tiếp:

- Anh chỉ muốn để em hiểu rằng những điều anh nói trên điện thoại ngày hôm ấy đều là thật lòng!

Giang Yến Ni chán nản lắc đầu:

- Anh đi đi!

Trịnh Tuyết Thành trầm ngâm một lát rồi bỏ đi. Ra cửa chẳng được bao lâu anh ta lại quay lại, lấy điện thoại, rút thẻ sim ra rồi đặt điện thoại lên đầu giường Giang Yến Ni, nói:

- Ban nãy anh gọi điện cho em mà không được, chắc là bị hỏng rồi, em dùng tạm cái máy này đi!

Điện thoại của Trịnh Tuyết Thành là một chiếc điện thoại của hãng Dopod, to và nặng như cục gạch. Cầm chiếc điện thoại trong tay, Giang Yến Ni cảm thấy thật kì lạ. Một chiếc điện thoại thật bí ẩn. Hồi trước cô còn muốn lén xem trộm nó bởi vì Trịnh Tuyết Thành cứ giữ nó khư khư, không cho ai động vào bao giờ.

Cửa sổ phòng theo dõi hướng ra một khung cảnh ban đêm đẹp tuyệt trần. Dưới ánh đèn lấp lánh, cả thành phố này bỗng trở nên rực rỡ sắc màu, lung linh trong màn đêm, huyền ảo vô cùng.

Chương 36

Đổng Du nói:

- Tớ cảm thấy cậu sẽ nhận được một chiếc điện thoại mới một ngày gần đây.

Đấy là Đổng Du đoán như vậy. Trên thực tế, chiếc điện thoại mới đang ở trên đường rồi. Giang Yến Ni và Đổng Du vừa nói chuyện xong thì người chuyển phát nhanh đến.

Đây là tình tiết thường gặp trong các bộ phim thần tượng, cũng chẳng phải chưa từng có trong các “thiên tình sử” của cô. Mỗi lần đều khiến áu trong người cô như sôi sục. Đàn bà quả nhiên là những động vật yêu vật chất.

Hơn nữa cái điện thoại lại rất đẹp, đúng nhãn hiệu và màu sắc mà cô yêu thích. Càng lớn tuổi, dường như Giang Yến Ni càng yêu thích những màu sắc trẻ trung, chỉ có những cô thiếu nữ mới thích mặc một “cây đen xì”, bởi vì sự thanh xuân không thể bị che lấp bởi màu sắc.

Điều khiến cho cô cảm động đó là Trịnh Tuyết Thành vẫn còn nhớ sở thích của cô.

Ngày nhận được chiếc điện thoại mới, Trịnh Tuyết Thành không hề gọi đến. Đến tận chiều tối mà vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Giang Yến Ni chợt phát hiện ra rằng mình đang chờ đợi.

Chờ đợi lại một lần nữa chìm vào trong vòng xoáy để không bao giờ có thể quay trở lại được.

Có lẽ là vậy.

Cũng có thể không phải như vậy. Chẳng phải có rất nhiều “lãng tử” đã quay đầu lại hay sao?

Đổng Du nói rất hay:

- Cậu chỉ là bị khát vọng chinh phục của mình kiểm soát rồi. Mỗi người đàn bà đều tin rằng mình là bến đỗ cuối cùng của đàn ông, cho dù có là một “lãng tử” bẩm sinh thì cuối cùng cũng sẽ vì cậu mà thay đổi, đây chính là nguồn dũng khí để cậu quay trở lại “giang hồ”.

Ai bảo phụ nữ có bầu sẽ trở nên ngu ngốc? Đổng Du đã là vợ, là mẹ, giờ bỗng nhiên trở nên cực kì thông minh, tâm trạng giống như một con linh dương đang chạy tung tăng trên đồng cỏ non.

Điều này chẳng có gì lạ cả, bất kì người phụ nữ nào tỏ ra sáng suốt khi phân tích tình cảm của người khác, nhưng họ lại cực kì hồ đồ khi phân tích tình cảm của mình.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .